Tôi học được rằng

Có những điều dù ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lai làm ta đau lòng cả đời. Tôi học được rằng mổi khi xa rời người thân yêu hãy luôn nói lời thân yêu nhất bởi có thể lần cuối ta gặp họ. Tôi học được rằng đã là bạn thân dù không làm gì cả ta cũng có những phút giây tuyệt vời khi bên nhau. Tôi học được rằng tình bạn chân thành sẽ mãi lớn lên dù có xa cách ngàn dặm, và tinh yêu đích thực cũng thế đấy. Tôi học được rằng chỉ vì ai đó không yêu ta theo cái cách mà ta mong muốn, điều đó không có nghĩa là họ không yêu ta hết lòng. Sẽ không có vấn đề gì nếu chẳng may họ là tổn thương ta và hãy biết tha thứ cho họ vì điều đó. Tôi học được rằng sẽ không đủ nếu ta chỉ biết tha thứ cho người khác, đôi khi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình. Tôi học được rằng bất kể con tim ta có tan vỡ cuộc sống cũng sẽ không dừng lại và vẫn vô tình như không biết đến tổn thương của ta. Tôi học đươc rằng cuộc đời ta có thể bị đổi thay tại một khoảnh khắc nào đó bởi một người mà thậm chí ta không hề quên biết. Tôi học được rằng ngay cả khi trắng tay ta vẩn có thể thấy được mình thật giàu có, để giúp đỡ mổi khi bạn bè cần đến. Tôi học được rằng người mà ta rất quan tâm thậm chí cả cuộc đời thì có thể rời xa ta rất sớm, người mà ta nghĩ sẽ vùi ta xuống đất đên khi hoạn nạn nhưng chính họ lại là người nâng ta dậy khi ta vấp ngã. Tôi học được rằng khi không vui ta được quyền dận dỗi nhưng lại chẳng được phép tàn bạo và hung ác. Tôi học được rằng trên đời này không phải ai cũng cũng tốt và tử tế với ta cho dù ta không đụng chạm đến họ, cách tốt nhất là đừng nên để ý đến những kẻ muốn chứng kiên ta gục ngã hãy sống vì nhưng người yêu quý ta. Tôi học đươc rằng để thành nhân, thành người mà ta mong muốn phải mất thời gian rất dài. Tôi học được rằng hãy chịu trách nghiệm về những gì ta làm dù điều đó có làm lòng ta nát tan. Tôi học được rằng nếu ta không làm chủ được hành vi của mình nó sẽ điều khiển lại ta. Tôi học được rằng người trưởng thành có những điều phải suy nghĩ với những kinh nghiệm đã qua và những bài học rút ra từ đó. Tôi học được rằng hoàn cảnh sống có ảnh hưởng đến việc hình thành nhân cách nên hãy ý thức về điều đó, cuộc sống là học hỏi những người hiểu biết hơn mình và tôi biết rằng bác Hồ là một người như thế. Tôi cũng học được rằng chiếc áo không bao giờ có thể làm nên thầy tu...!

Ký Tên: love tobe loved by...
 


Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2006

Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi - Chương 24-30

Chương XXV: Em có cách rồi mà!

Tôi nghe mà như sét đánh bên tai. Cưới Thanh Trúc ư? Đó là điều ko thể đối với cả tôi và Thanh Trúc mà cả hai bà mẹ đều ko hiểu. Mỗi người chúng tôi đều có sự lựa chọn cho tình yêu của riêng mình, chúng tôi ko thể cưới nhau, hoàn toàn ko thể. Nhưng… biết làm sao để hai bậc phụ huynh hiểu đây?

Tôi mệt mỏi nằm dài trên giường, lấy cớ ăn cơm cùng đối tác rồi nên tôi bỏ cả cơm tối. Tôi rất sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến kì thi tốt nghiệp sắp tới của cô ấy. Cô ấy đã học hành rất chăm chỉ, mặc dù lượng kiến thức cô ấy có đc trong một tháng qua là vô cùng ít ỏi, thế nhưng điều đó ko có nghĩa là sẽ hết hy vọng để cô ấy đỗ tốt nghiệp. Tôi muốn gọi điện cho Thanh Mai bởi có thể giờ này cô ấy cũng đã hay tin như tôi. Nhưng tôi cứ suy nghĩ mông lung mãi, tôi chẳng thể nào bấm số nổi. Nếu tôi gọi lúc này mà vẫn chưa có cách giải quyết khác nào khơi nên nỗi lo sợ cho cô ấy. Tôi ko muốn người con gái tôi yêu phải khóc. Tôi quyết ko để điều đó phải xảy ra, ít nhất là lần này.

Tôi gọi điện và mời Thanh Trúc uống cà phê để bàn chuyện đang xảy đến với chúng tôi. Thanh Trúc cũng có vẻ lo lắng chẳng kém gì tôi. Các bạn đừng ngạc nhiên vì sao Thanh Trúc lại phải lo lắng. Cô ấy có một ông người yêu giầu có, tài giỏi lại yêu cô ấy chân thành. Nhưng có một lý do mà cô ấy chưa thể nói với mẹ, đó là ông tổng giám đốc ấy còn có một đứa con riêng. Và bà Thanh với tự trọng và suy nghĩ của bà nhất định ko thể đồng ý cho đứa con gái vừa xinh đẹp, nết na lại vừa giỏi giang chịu thiệt thòi như thế. Làm sao bà ấy có thể chấp nhận cho cô con gái yêu đi làm mẹ kế, làm kẻ thế chân cho ngươì vợ cả để nuôi dạy đứa con người ta đc chứ. Thanh Trúc biết điều đó nên cô ấy ko giám nói chuyện tình cảm của mình với mẹ. Và giờ đây cũng giống như tôi, cô ấy sợ sệt và lo lắng.

- Anh Lâm, em biết mình có lỗi với anh, nhưng em xin anh đó. Em ko thể lấy anh! – Tôi biết chứ, Thanh Trúc cũng giống như mẹ ko hề biết tôi đã yêu cô em Thanh Mai bé bỏng và tinh quoái của cô ấy. Tôi cố gắng mỉm cười chấn an cô ấy.
- Thanh Trúc bình tĩnh đi em! Rồi ta sẽ có cách giải quyết. Anh nhất định cũng sẽ ko lấy em đâu vì anh đã tìm thấy một nửa của mình rồi. – Thanh Trúc ngạc nhiên nhìn tôi, cô ấy chợt tươi tỉnh sắc mặt.
- Thế thì còn gì phải lo nữa. Anh chỉ cần nói là anh đã có người yêu và ko thể lấy em với mẹ anh là đc. Và việc chúng ta lấy nhau sẽ ko xảy ra. – Đâu dễ như cô ấy nói chứ. Nếu tôi có thể công khai thì giờ tôi đã chẳng phải đau đầu thế này.
- Nhưng anh cũng giống như em, có lý do riêng ko thể công khai người yêu với mẹ. Hơn nữa mẹ anh rất thích em.
- Em biết chứ, mẹ em cũng vậy, bà luôn miệng khen anh. Kêu anh vừa thành đạt, lại tử tế và lại còn chưa có vợ con. Em sợ lắm! Em và anh Chan chúng em yêu nhau. - Lần đầu tiên tôi thấy Thanh Trúc khóc. Phải rồi cô ấy cũng giống như bao phái yếu khác mà thôi.

Đã hơn một tuần rồi mà chúng tôi vẫn chưa tìm ra đc cách giải quyết. Trong khi đó hai bà mẹ đã rục rịch chuẩn bị và lo liệu cho cái đám cưới viển vông của hai người. Thanh Mai biết chuyện nhưng cô ấy chẳng nói gì cả, vẫn vui cười như ko. Nhưng tôi biết một điều là cô ấy buồn lắm bởi sáng nào gặp tôi cũng thấy mắt cô ấy sưng húp.

Đang còn chưa tìm ra cách giải quyết thì đùng một cái chúng tôi nhận đc quyết định từ hai bà mẹ:
- Hai mẹ đã quyết định rồi, tháng 8 là tháng đẹp để tổ chức đám cưới cho hai con. Từ giờ đến lúc đó là còn 4 tháng nữa. Đủ cho cả hai con và chúng ta chuẩn bị.
Chúng tôi nhìn nhau chẳng nói một lời nào. Trong khi đó hai bà mẹ cứ vui vẻ với kế hoạch cưới xin mà chẳng hề nhận ra bầu không khí ảm đạm nơi ba đứa con.

Sự mệt mỏi trong tôi thấy rõ, tối thứ 7 nên tôi muốn đưa Thanh Mai đi chơi và cũng để xua tan đi sự mệt mỏi và bế tắc của chúng tôi. Vì chỉ có ở bên nhau chúng tôi mới có đc sự vui vẻ và hạnh phúc. Chúng tôi lặng lẽ đi bên nhau. Bàn tay nhỏ bé của cô ấy siết chặt lấy tay tôi. Những cơn gió mùa hè thổi lùa, cái hiu quạnh càng xâm chiếm nhiều hơn.

- Anh ơi em muốn cưới anh!
- Anh cũng muốn lấy em và chỉ lấy mình em thôi!
- Vậy thì mình cưới nhau nhé!

Tôi lặng im và thở dài. Tôi muốn, muốn lắm chứ nhưng mọi chuyện lại chẳng dễ dàng chút nào. Thanh Mai siết tay tôi dừng lại.
- Anh ko trả lời em sao? Anh có muốn cưới em trong năm nay ko?
- Ý em là gì hả Thanh Mai?
- Là sẽ cưới em ngay sau khi em thi xong tốt nghiệp. 1 tháng nữa thôi.
- Em đùa đấy à? Làm sao có thể chứ Thanh Mai.
- Vấn đề chỉ là anh có muốn hay ko thôi!
- Anh muốn, anh muốn! Ngay bây giờ nếu có thể anh cũng muốn lấy đc em ngay. Thanh Mai ơi, anh yêu em nhiều lắm, anh ko thể mất em hiểu chưa!
- Ừ vậy thì quyết định vậy nhé. Mình sẽ cưới nhau!
- Còn mẹ em và mẹ anh.
- Hì, em có cách rồi mà!

---------------------------------------------

Chương XXVI: Gạo nấu thành cơm!

Vừa tới giờ nghỉ trưa, tôi đã tức tốc đến ngay “Khoảng Lặng”. Thanh Mai hẹn gặp tôi ở đấy. Tôi cũng nóng lòng ko biết cô ấy có cách giải quyết gì. Chuyện ngày càng trở nên khó khăn khi mẹ tôi và bà Thanh đã bắt đầu liên lạc hết cho họ hàng và bạn bè thân thích. Rồi cả chuyện đặt sẵn đồ cưới, tìm địa điểm kết hôn nữa. Cái đầu tôi gần như muốn nổ tung. Tôi quá mệt mỏi rồi!

- Anh nhìn này! Thanh Mai chìa ra tờ giấy xét nghiệm thai nhi, đập ngay vào mắt tôi là dòng chữ: “Bệnh nhân: Hà Thanh Mai”. Tôi gần như chết lặng.
- Thế này là thế nào?
- Là em đã có thai. Anh ngốc thế! – Cô ấy thản nhiên đến như vậy sao? Cô ấy có thai? Có đùa ko đó? Tôi cố lục lọi trong mớ kí ức hỗn độn của mình xem có tí gì khiến tôi hiểu ra chuyện gì đang xảy ra ko!
- Em đùa đấy à? – Tôi gần như muốn quát lớn, mội vài ánh mắt trong quán quay ra nhìn chúng tôi.
- Anh bình tĩnh đi! Nếu em ko có thai làm sao hai mẹ để cho chúng mình đc lấy nhau!
- Vậy… vậy cái thai này là của ai? – Tôi cố chấn tĩnh mình.
- Là của em!

- Gì thế? - Lần nay thì tôi quát lên thật sự! Gìơ ko chỉ là một vài nữa mà là tất cả mọi ánh mắt trong quán đều nhìn chúng tôi. Chợt tôi thấy Thanh Mai bụm miệng cười.
- Anh tưởng em có thai thật à?
- Ý em là gì thế? Anh chịu hết nổi rồi, em đừng úp úp mở mở nữa!
- Hì, nhìn anh có vẻ phấn nộ nhỉ? – Sao tôi có thể ko phấn nộ đc chứ. Người con gái tôi yêu chìa ra tờ giấy xét nghiệm có thai mang tên cô ấy trong khi tôi và cô ấy chưa một lần chung chăn gối. Thử hỏi ai trong trường hợp như tôi có thể bình tĩnh đc. – Gíây xét nghiệm giả đấy! – Cô ấy mỉm cười tinh quoái. – Em có con bạn thân có bà chị gái là bác sĩ khoa sản mà. Em đã kể hết chuyện của chúng mình và nó đã cùng bà chị đồng ý giúp em.
- Liệu có ổn ko?

- Anh yên tâm, mấy ngày hôm nay em đã trang bị hết những kiến thức cơ bản của một bà chửa là như thế nào rồi. Biểu hiện đầu tiên là buồn nôn, nghén đó…. rồi bù lu bù loa, nhiều lắm! Rồi đến lúc mình lấy nhau rồi, lo gì ko có con thật chứ!
- Anh sợ mọi chuyện ko dễ như chúng ta nghĩ đâu.
- Mẹ em và mẹ anh sẽ phản ứng dự dội chứ gì? Em nghĩ kĩ rồi. Thứ nhất, thể nào mẹ em cũng có ý định giết em và anh. Mẹ sẽ thề sống bán chết cho anh một trận, can tội dụ dỗ con cái nhà lành, may là đã qua tuổi vị thành niên từ tháng 1 vừa qua. – Tôi giật bắn mình nghĩ ra, ừ nhỉ may quá cô ấy đã đủ 18 tuổi rồi. – Hì, nhưng ko sao, bị đánh mà đc cưới nhau cũng ko uổng anh nhỉ? – Cô ấy cười toe. – Cái này mới quan trọng, mẹ nào mà chả thương con, dẫu sao thì gạo nấu thành cơm rồi cũng chả thể thay đổi đc, hì, mẹ tuy yêu chị Thanh Trúc hơn em nhưng cũng thương em nhiều lắm! Vì ai bảo em giống ba mà! Mẹ có đánh có chửi cũng phải bắt anh cưới em thôi.

- Nhưng còn mẹ anh. Mẹ anh…
- Mẹ anh ko ưng em chứ gì?
- Ừ! – Tôi khẽ gật đầu buồn.
- Hì, em chả sợ. Chỉ cần anh yêu em là đủ. Với lại mẹ anh chẳng lẽ lại nỡ lòng nào bỏ đi đứa cháu nội của mình à? Mẹ anh tìm vợ cho anh chắc chắn là muốn có cháu bế rồi. Đúng ko? - Ừ, ko ngờ Thanh Mai cô ấy lại nghĩ đc nhiều chuyện thế. Đúng là mẹ tôi muốn tôi lấy vợ nhanh vì dấu sao tôi cũng 30 tuổi rồi, mẹ tôi thì cũng đã già. Mà ở cái tuổi đã ngoài 50 ai mà chẳng muốn có cháu bế chứ.

Và thế là chúng tôi quyết định thực thi kế sách: “Gạo nấu thành cơm”. Tôi ko biết có ổn ko nữa, nhưng vì tình yêu chúng tôi buộc phải liều lĩnh thôi!

Hôm nay, mẹ tôi làm cơm mời ba mẹ con bà Thanh đến ăn. Gìơ chúng tôi cứ như đã là một gia đình vậy. Đó cũng là cơ hội mà Thanh Mai bảo chúng tôi sẽ thi hành kế sách cho tình yêu.

- Thanh Mai ra ăn cơm đi con.
- Dạ! – Thanh Mai ngồi vào chỗ, chợt cô ấy bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh. Mọi người lo lắng, tôi cũng giả vờ cùng mọi người chạy vào xem Thanh Mai thế nào. Bà Thanh, mẹ tôi, Thanh Trúc vô cùng lo lắng khi nhìn thấy Thanh Mai nôn oẹ. Phải công nhận là cô ấy đóng đạt. Mấy lần trc, lần nào tập thì cứ đc nửa chừng là y như rằng cô ấy ôm bụng bò lăn ra cười. Thế mà lần này cô ấy ko những mắt chảy nước (nguyên một lọ thuốc nhỏ mắt tôi đã chuẩn bị cho cô ấy) mà mặt mũi còn đỏ gay gắt. Tôi đỡ cô ấy vào phòng khách và ko quên lỡ miệng nói câu: “Em lại khó chịu rồi à?”. Ba người còn lại nhìn chúng tôi chằm chằm, tôi giả vờ như mình vừa lỡ miệng rồi cứ dìu Thanh Mai đi tiếp. Trong lúc đó một tờ giấy rơi nhẹ nhàng từ trong túi quần Thanh Mai qua sự khéo léo điều khiển của cô ấy đáp nhẹ xuống đất trước 6 con mắt có thể dễ dàng trông thấy.

--------------------------------------------------


Chương XXVII: Bất lực!


Chúng tôi vào đến phòng khách. Tôi vừa đỡ Thanh Mai ngồi xuống ghế thì điều gì mong đợi cũng đã đến. Bà Thanh tay cầm tờ xét nghiệm giận dữ:
- Thanh Mai, đây là cái gì?
Thanh Mai sợ sệt nép vào người tôi:
- Anh ơi, anh nói đi, chúng mình ko giấu đc nữa rồi!
Thanh Mai vừa dứt lời thì 6 con mắt lại đổ dồn vào tôi.
- Cậu Lâm, có chuyện gì giấu giếm cậu nói rõ đi! Cái tờ xét nghiệm có thai này là thế nào? – Bà Thanh gần như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi lắp bắp:
- Cháu… cháu… xin… lỗi… Cháu… cháu… và… và Thanh Mai… đã… đã có… có… có… con với nhau ạ!

“Chát” - Một âm thanh kinh khủng vang lên. Khuôn mặt tôi lĩnh trọn cái tát nảy lửa, nổ đom đóm mắt và in hằn 5 đầu ngón tay của bà Thanh. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng tôi vẫn bị sốc trc cái tát giáng trời của bà.
- Lâm! Mày vừa nói cái gì? - Lần này đến lượt mẹ tôi điên!

Tôi chưa kịp trả lời câu hỏi của mẹ tôi thì ngay lập tức thấy bà Thanh lao vào, lôi xềnh xệch Thanh Mai ra khỏi người tôi.
- Con Thanh Mai, mày ra đây, mày ra đây cho tao!
- Mẹ ơi! Con biết lỗi rồi!... Mẹ ơi!...

Tôi muốn giữ lấy cô ấy, nhưng bà Thanh đã ném ánh mắt giận giữ vào tôi:
- Cậu Lâm! Tôi nghĩ cậu là người tử tế nhưng hoá ra cậu cũng chỉ như bao thằng chó đểu khác. Tôi tưởng cậu hiền lành, tử tế, yêu con Thanh Trúc nhà tôi, ai dè cậu dám lừa gạt, dụ dỗ con Thanh Mai. Cậu là thằng chó má! Quân xấu xa! Thằng mất dậy!

- Bà Thanh! Dù gì thì tôi cũng là mẹ nó, bà chửi nó khác nào chửi vào mặt tôi hả? - Mẹ tôi giận dữ chả kém. – Bà phải xem lại con gái bà chứ! Con gái con đứa gì mà mới nứt mắt ra đã ngủ với trai! Gìơ mới ễnh bụng ra! Con trai tôi mà phải thèm đi dụ dỗ cái loại con gái như con bà sao?
- Bà Kim! Bà…. Con Thanh Mai! Mày nghe rõ chưa? Mày bôi do chát chấu vào mặt mẹ mày rồi đó con ơi! Mày đẹp mặt chưa? Mày nghe người ta chửi nhục chưa con? Tao… Tao phải đánh chết mày. – Bà Thanh gào lên rồi quay ra vớ ngay cái cán chổi vụt lia lịa vào Thanh Mai.

- Á! Á…. Mẹ ơi…. Đừng… Á… con đau lắm!... A… A… - Tôi ko thể chịu đựng thêm nữa, tôi lao vào ôm lấy Thanh Mai đỡ cho cô ấy những cái đòn đau đớn. Bà Thanh vẫn ko chịu dừng tay mà vụt tới tấp vào cả tôi lẫn Thanh Mai. Thanh Mai ôm ghì lấy tối, nước mắt giàn dụa, răng cắn chặt để chịu những cái đánh mạnh từ cái cán chổi cứng nhắc. Tôi cũng siết chặt lấy cô ấy, giang người chắn đỡ cho cô ấy. Lần đầu tiên tôi cảm nhận nỗi đau thể xác lớn thế này. Ko phải vì những cái vụt bầm người lên cơ thể tôi mà là trên cơ thể yếu ớt của Thanh Mai. Những tiếng gậy nện vào người như bọp nghẹt lấy tôi. Tiếng kêu đau chỉ còn đủ sức rung trong cuống họng của Thanh Mai khiến tôi đau đớn vô cùng.

Có lẽ bà Thanh sẽ ko chịu dừng lại nếu như Thanh Trúc và mẹ tôi ko chạy lại kéo bà ấy ra.

- Mẹ ơi đừng đánh nữa! Mẹ ơi, con xin mẹ! Đừng đánh em nữa!
- Bà Thanh! Bà ko đc phép đánh nữa! Bà ko đc đánh con tôi!
- Mẹ ơi! Thôi đi mà! Đừng đánh nữa!....

Cuối cùng, mẹ tôi và Thanh Trúc cũng lôi bà Thanh ra khỏi chúng tôi.
- Con mất dậy! Đứa con gái mất nết!... – Bà Thanh lại gào lên! Thanh Mai ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn mẹ:
- Con yêu anh Lâm! Chúng con thực sự yêu nhau! Còn mẹ và bác Kim thì sao? Hai người chỉ biết làm theo ý mình nhưng có bao giờ để ý xem con cái mình có thực sự vui vẻ ko? Hai người có quan tâm tới con cái ko? Có biết anh Lâm, chị Trúc – hai người họ ko có yêu nhau? Nhưng hai người cứ một mực, cứ tự sắp đặt và ép buộc tất cả! Con muốn lấy anh Lâm, con yêu anh ấy, con có con với anh ấy thì sai à?

- Mày!... Mày…. Nói gì? Tao cho mày ăn học mà mày nói với tao thế à? Mày nghe cho rõ đây, nhất định tao ko bao giờ cho mày cưới rõ chưa? Có thai thì nạo! Tao ko cần cái loại con như mày và cái thằng rể chó má kia!
- Bà tưởng tôi cần cái loại con dâu như con gái bà sao? Có cho ko tôi cũng ko thèm! Cái loại con gái ko biết nhục là gì!

- Mẹ! Mẹ đừng xúc phạm đến Thanh Mai như vậy? Cô ấy ko đáng để mẹ làm như thế! Con yêu cô ấy! Và con sẽ lấy cô ấy! Mẹ ko có quyền cấm đoán con! – Tôi khùng lên với những gì mà mẹ tôi đã nói về ng con gái tôi yêu. Thanh Mai ko đáng bị đối xử như thế! Cô ấy ko phải là loại con gái như mẹ tôi nghĩ. Tôi yêu cô ấy và nhất định tôi chỉ lấy mình cô ấy thôi!
- Mày! Mày giỏi thì cứ lấy nó đi! Tao từ mày luôn!
- Mẹ!...

- Con Thanh Mai nhà tôi có thối tha thế nào cũng ko bao giờ tôi thèm gả cho nhà bà!... Con Thanh Mai, đứng dậy về ngay cho tao! – Thanh Mai bị bà Thanh lôi đi. Đôi bàn tay tôi ko thể nào giữ nổi bàn tay bé nhỏ, mong manh của cô ấy. Bởi sau tôi còn có sức mạnh ghìm chặt từ mẹ. Mẹ tôi ôm ghì lấy tôi, nhất quyết ko cho tôi níu giữ người con gái tôi yêu. Thanh Mai cứ xa tôi dần, xa tôi dần. Những tiếng kêu yêu ớt của cô ấy vang lên, cào xé ruột gan tôi:
- Anh Lâm cứu em với!... Cứu em với…. Anh Lâm ơi.…

------------------------------------------------------------

Chương XXVIII: Kẻ điên!

Thanh Mai đi khỏi, tôi gồng mình đẩy người ra khỏi mẹ, tôi lao ra ngoài nhà như một kẻ điên loạn. Nhưng đã quá muộn, chiếc taxi đã chuyển bánh, khuất dần vào trong bóng tối. Tôi khuỵ gối xuống lòng đường, nước mắt tôi chợt lăn một vệt dài. Tôi đau!

Tôi trở vào nhà trong bộ dạng của một kẻ đang điên, và vô cùng đáng sợ. Tôi đi qua mẹ mà ko thèm nhìn bà lấy một cái. Tôi trở lên phòng, vào nhà vệ sinh, xả nước và gục mặt trong bồn rửa. Nước lạnh làm giải toả cái nhiệt trong tôi. Nhưng hình ảnh Thanh Mai gào thét trong đau đớn khiến tôi nghẹt thở.

Tôi vớ cái điện thoại gọi cho Thanh Mai nhưng máy đã bị tắt. Tôi biết cô ấy đã bị cắt liên lạc với tôi. Tôi gọi điện máy bàn, đường dây cũng ko liên lạc được. Tôi gọi cho Thanh Trúc, cô ấy cũng ko nghe máy. Qúa tuyệt vọng, tôi lao ra khỏi nhà trong chiếc SANTAFEB quen thuộc của mình, lái xe như một thằng điên phi thẳng đến nhà Thanh Mai.

- Anh Lâm! Anh còn đến đây làm gì?
- Thanh Trúc! Anh xin em đó! Em cho anh gặp Thanh Mai đi!
- Em ko nghĩ là hai người lại có thể với nhau. Nhưng việc anh và Thanh Mai có con thì càng ko thể chấp nhận! Thôi anh về đi! Mẹ em đang mất bình tĩnh, đợi khi nào mẹ nguôi giận thì anh đến!
- Ko! Thanh Trúc, anh muốn gặp Thanh Mai!
- Thanh Mai… nó….
- Thanh Mai… cô ấy ở đâu? Cô ấy có bị làm sao ko? Thanh Trúc anh cầu xin em đó, cho anh gặp Thanh Mai! Anh yêu em gái em thật lòng mà!

- Cậu còn đến đây làm gì? - Tiếng bà Thanh khiến cả tôi và Thanh Trúc phải giật mình.
- Thôi anh về đi! Mau lên!
- Ko! Cô ơi! Cho cháu gặp Thanh Mai đi mà!

Vừa lúc đó tôi nghe tiếng đập cửa ầm ầm và tiếng gào thét của Thanh Mai trên phòng.
- Mẹ ơi! Thả con ra! Mẹ ơi!... Con xin mẹ đó! Thả con ra!
- Thanh Mai ơi! – Tôi như một thằng điên gào gọi cô ấy!
- Anh Lâm ơi! Anh có ở đó phải ko? - Tiếng tay nện vào cửa lại vang lên liên hồi, tiếng gào thét trong nước mắt nhưng yêu ớt cứ dội vào tim tôi.
- Anh Lâm ơi…..! Mẹ ơi…. Thả con… ra…

- Cậu cút về cho tôi! – Bà Thanh giận dữ, cùng Thanh Trúc đẩy tôi ra khỏi cửa nhà.
- Anh Lâm anh về đi!
- Ko! Cô ơi! Cháu xin cô đó! Cô cho cháu gặp Thanh Mai. Mõi tội lỗi là do cháu! Tất cả là do cháu, ko liên quan gì đến Thanh Mai! Cô ơi! Xin đừng làm gì cô ấy! Thanh Mai vô tội! Chúng cháu yêu nhau! Cháu yêu cô ấy thật lòng mà.
- Tôi bảo cậu về cơ mà! Cậu ko về tôi báo cảnh sát đó!
- Cháu thực lòng yêu con gái cô! Cháu xin cô đấy…

Mặc cho tôi nói gì và tiếng Thanh Mai gào thét ko thôi trên phòng, bà Thanh vẫn nhất quyết đuổi tôi ra khỏi nhà, đóng chặt cổng và tắt điện. Tôi đứng ở ngoài, ngước đôi mắt đỏ ngầu lên phía phòng Thanh Mai. Bóng cô ấy chạy lại đứng bên cửa sổ nhìn xuống chỗ tôi. Cô ấy gào gọi tên tôi, nhưng tôi ko thể nào nghe tiếng bởi lớp kính của sổ kín bưng. Đôi tay cô ấy nắm chặt đấm mạnh vào kính cửa một cách tuyệt vọng. Trái tim tôi đau thắt, người con gái tôi yêu đang đứng ngay trc mắt tôi nhưng lại bị ngăn cách hoàn toàn.

Mưa!
Mưa nặng hạt!
Mưa ngày càng nhiều!

Tôi vẫn đứng chết chân nhìn người con gái tôi yêu. Bốn con mắt nhìn nhau hoà trong nước mắt. Và có cả những giọt nước mắt hoà trong mưa.
Tôi ứơt sũng và lạnh. Tôi thấy lạnh trong lòng. Tôi thấy đau trong tim. Tôi chỉ muốn khuỵ xuống. Người con gái tôi yêu cũng đang đau. Tôi cảm nhận rõ những dòng nước mắt nóng bỏng qua lớp kính dày đặc kia.

Mưa sối sả! Mưa làm cho con người ta buốt lạnh và nhói đau. Mưa làm nỗi đau trở nên nhức nhối. Mưa khiến nước mắt rơi nhiều hơn. Nhưng… mưa ko làm con người ta xuôi lòng và bỏ cuộc.
Chương XXIX: Con yêu hai người thật nhiều!

Tôi cảm nhận thật mơ hồ cái mềm mại từ đôi bàn tay thiếu nữ đặt lên chán mình. Và cái nóng bỏng bởi giọt nước mắt vô tình rơi trên má. Tôi thấy toàn thân như mềm nhũn, ko có chút sức lực để nắm lấy cái cảm giác ấm áp dù chỉ là mơ hồ đó. Trong cơn mê, tôi nghe văng vẳng lời thì thầm: “Đừng chết!... Anh nhé!... Đừng bỏ em… anh nhé!” Tôi ko còn thấy gì nữa, thiếp đi trong cơn mệt mỏi và cái đầu đau nhức, nóng bỏng.

Tôi lim dim, khẽ mở đôi mắt một cách mệt mỏi và khó khăn. Cái trần nhà sơn kẻ các đường thẳng vuông góc. Cái đồng hồ vuông vắn, nâu đen. Cái bàn làm việc với một chồng giấy tờ… Mọi thứ thật thân quen. Tôi đang nằm trong chính căn phòng của mình. Rõ ràng tôi nhớ là tôi đã ở nhà Thanh Mai cơ mà. Cái đầu tôi đau nhức. Khắp người vẫn nóng ran. Tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc và tiếng đẩy cửa. Tôi nhắm chặt mắt như chưa hề có sự tỉnh dậy của mình. Tôi cảm nhận rõ đôi bàn tay mẹ đặt trên chán mình. Tôi giận bà lắm... nhưng cái cảm giác lúc này trong tôi bình yên thấy lạ. Tôi nhớ đến Thanh Mai và cái đầu tôi lại đau như búa bổ. Tôi lo cho Thanh Mai. Tôi nhớ Thanh Mai. Tôi muốn gặp cô ấy! Nhưng cơn đau đầu lại khiến tôi thiếp dần.

Đã ba ngày nay tôi ốm mê man. Cứ tỉnh lại mê. Cứ thế, người tôi gầy đi trông thấy. Nhưng hôm nay, tôi thấy người đỡ hơn. Cái đầu đã nhẹ đi rất nhiều. Bổng tôi nghe thấy tiếng ai đó kêu la ngoài nhà. Cố bước ra khỏi chăn, tôi tiến lại chỗ cửa sổ. Qúa choáng váng. Tôi thấy Thanh Mai. Cô ấy đang đứng ngay trc cửa nhà tôi. Đầu đeo băng dôn, tay giơ tấm biển to đoành với dòng chữ: “Cháu yêu anh Lâm! Xin hãy cho chúng cháu cưới nhau!”. Và cô ấy liên tục kêu gào cái khẩu hiệu đó.

- Bác Kim! Xin bác hãy cho chúng cháu đc cưới nhau! Cháu yêu anh Lâm! Chúng cháu yêu nhau! Chúng cháu chỉ cưới mình nhau thôi! Bác Kim ơi! Bác Kim ơi! Xin hãy chấp thuận cho chúng cháu!...

Tôi ko biết là nên vui hay nên buồn nữa đây. Đồng hồ mới điểm chưa đầy 6h sáng mà cô ấy đã làm loạn cả khu phố lên thế. Nhưng tôi vui vì nhìn Thanh Mai khí thế như vậy có nghĩa là cô ấy ko sao cả. Tôi muốn mở cửa gọi cô ấy. Trong khi tôi đang cố mở bằng đc cái chốt cửa thì nhìn thấy mẹ tôi chạy ra. Ko đc! Bà sẽ giết cô ấy mất! Nhưng tôi ko thể. Tôi vẫn còn rất mệt. Tôi ko đủ sức để đẩy nổi cái chốt cửa sổ. Tôi cố gắng bước thật nhanh xuống nhà.

- Cô định làm loạn ở đây sao? - Mẹ tôi quát lớn!
- Cháu xin lỗi! – Thanh Mai co rúm người, cái môi bặm lại, hai cái mắt nhắm chặt. Cứ như đang chờ đợi hình phạt từ mẹ tôi!
- Cô có biết là vì cô mà hàng xóm gọi điện sang chửi tôi ko?
- Cháu! Cháu biết lỗi rồi ạ! – Cô ấy nói mà mắt vẫn nhắm chặt!
- Tôi đã làm gì cô đâu mà cô co rúm người thế kia?

Thanh Mai hé hé cái mắt, sợ sệt:
- Cháu sợ bác sẽ đánh cháu!
- Tôi ko giống mẹ cô. Đi đánh con người khác!
- Bác ơi! Anh Lâm…
- Nó vẫn bệnh! Tất cả là vì cô đó!

Thanh Mai bật khóc khiến mẹ tôi phải sững người.
- Huhuhu… huhu…. – Cô ấy khóc ngày một to.
- Tôi đã làm gì cô đâu mà cô khóc hả? Cô nín ngay cho tôi. Ko hàng xóm nghe thấy lại bảo tôi đánh người.
- Bác ơi! Cháu xin bác đó! Bác cho cháu cưới anh Lâm đi! – Cô ấy ôm chầm lấy mẹ tôi mặc cho bà kéo mãi cũng nhất quyết ko chịu buông tay ra.
- Trời ơi là trời! Trên đời còn có kiểu người thế này sao?
- Bác! Bác đồng ý bác nhá!
- Bỏ tôi ra đã! Ôm thế này tôi nghẹt thở mất!

Thanh Mai buông ra nhanh chóng, miệng cười toe dù mắt vẫn ngân ngấn nước:
- Mẹ đồng ý mẹ nhé!
- Ai là mẹ cô hả?
- Là mẹ đó!
- Tôi ko phải mẹ cô!
- Nhưng là mẹ chồng con!
- Cái con bé này!
- Mẹ ơi con đói!
- Cái gì?
- Từ hôm qua tới giờ con chưa ăn gì! Con đói thì cháu nội mẹ cũng đói mà!
- Cái con bé này. Sao ko ăn? Tệ quá đi! Ko biết lo cho bản thân thì phải biết nghĩ đến con chứ! Đúng thật là…. Còn đứng đó làm gì? Vào đây tôi nấu mì cho.

Tôi đứng trên cầu thang nhìn cái dáng nhỏ nhắn của cô vợ tương lai lẽo đẽo theo sau mẹ tôi khiến tôi thấy lòng chợt vui quá. Tôi khẽ mỉm cười thấy lòng đầy hạnh phúc. Thanh Mai! Anh yêu em! Mẹ! Con yêu mẹ! Con yêu hai người thật nhiều!

------------------------------------------

Chương XXX: Mít ướt!

Tôi leo lên giường giả như ko hay biết chuyện gì và vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Đúng như tôi đoán, mẹ tôi cho Thanh Mai lên phòng thăm tôi. Bàn tay mảnh dẻ của cô ấy khẽ đặt lên trên má tôi rồi lướt nhẹ khắp mặt. Cứ như là cô ấy nhớ chúng lắm và muốn ôm trọn chúng vậy. Bàn tay cô ấy dừng lại trên đôi môi tôi. Đôi môi khô, nhạt phếch của một kẻ ốm yếu. Lại một lần nữa tôi cảm nhận đc cái bỏng rát trên má mình bởi giọt nước mắt nóng hổi của người con gái tôi yêu. Thanh Mai đưa hai tay nắm chặt lấy bàn tay của tôi. Cái siết như trao hết yêu thương và nỗi nhớ mong của cô ấy. Tôi thấy mình như đc tiêm hàng vạn những liều thuốc tăng cường sinh lực. Mọi mệt mỏi trong tôi đều tan biến. Tôi vùng dậy, ôm choàng lấy Thanh Mai trong sự ngỡ ngàng của cô ấy. Cái ôm riết như ko đủ cho bao nỗi đau khổ và nhớ mong những ngày qua. Cái ôm như muốn giữ chặt người mình yêu, không để phải xa nhau một lần nữa. Cái ôm như lấp đầy và chữa lành mọi vết thương đau nhói trong lòng và trong hai con tim đang yêu.

Trong khi chúng tôi ở bên nhau thì ko biết mẹ tôi đã đi đâu. Đến tận trưa mới thấy mẹ tôi về. Nhìn thấy tôi, sắc mặt có vẻ tỉnh táo, tôi biết bà vui lắm nhưng vì có Thanh Mai nên bà tỏ ra bình thản như ko.

- Thanh Mai bữa nay ăn cơm ở đây.
- Dạ?
- Sao vậy?
- Dạ! Cháu… cháu…
- Tôi đã nói với bà Thanh rồi!

Vừa nghe thấy mẹ tôi nhắc đến mẹ, Thanh Mai có vẻ lo sợ lắm. Cô ấy cứ bấm ngón tay liên tục. Tôi đoán chắc cô ấy sợ mẹ tôi đã nói chuyện cô ấy đến đây làm loạn. Thử nghĩ xem ai mà có thể chấp nhận cảnh con mình lại đi biểu tình đòi cưới chứ. Tôi khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay cô ấy rồi nhẹ nhàng:
- Ko sao đâu! Ở lại ăn cơm với mẹ và anh. Mấy hôm nay anh cũng nhớ cơm lắm rồi đấy! – Tôi khẽ cười để xua đi những lo lắng trong cô ấy. Thanh Mai mỉm cười nhưng liếc sang mẹ tôi thì cô ấy vẫn còn gượng gạo lắm.

- Thôi ko phải đứng đó mà tình cảm. Vào đây phụ tôi một tay nấu nướng. - Bất giác tôi thấy Thanh Mai run lên. Cô ấy khổ sở quay sang tôi cầu cưú. Cô ấy thì biết nấu nướng gì đâu mà phụ mẹ tôi chứ. Qủa này thì tiêu thật rồi. – Ơ hay, còn đứng đó làm gì?
- Dạ… dạ cháu vào đây ạ! – Cô ấy vừa đi vừa ngoái lại, cái mặt mếu máo trông đến là thảm hại. Tôi chỉ còn biết khẽ cười: “Thôi cố đi em, đừng làm vỡ hay cháy cái gì là đc!”

Một tiếng đồng hồ sau, mẹ tôi và Thanh Mai trở ra với một mâm đầy thức ăn. Một kì tích xảy ra. Ko có một cái gì đổ vỡ hay cháy khét. Mẹ tôi cũng ko kêu than gì cả ngoài câu:
- Bữa nay toàn tôi nấu đó, chỉ dám nhờ em yêu của anh phụ lạt rau với thái củ thôi đó.
- Cám ơn mẹ! – Tôi khẽ cười trong khi Thanh Mai cái mặt tái lại. – Thôi ăn cơm nào. Nhớ cơm mẹ nấu quá! – Tôi gắp lia lịa thức ăn vào bát mẹ, và bát Thanh Mai.
- Tưởng mày quên bà mẹ này rồi! – Tôi cười khì rồi gắp thức ăn và một miếng to đoành. Mẹ tôi cũng bắt đầu dùng bữa. Nhưng riêng Thanh Mai cái tay vẫn để dưới bàn, chẳng thấy cầm bát ăn cơm gì cả.
- Sao vậy? - Mẹ tôi đặt bát xuống hỏi.
- Em mệt ở đâu à? – Tôi cuống quýt.
- Dạ ko!
- Vậy sao ko ăn đi! Hay phải để tôi mời?
- Dạ ko ạ! – Thanh Mai vội vã cầm đũa lên, nhưng ngay tức khắc tôi và mẹ phải giật mình. Tay phải cô ấy một dòng máu chảy dài xuống cả cổ tay. Tôi vội kéo tay cô ấy lại. Một vết cắt sâu hoắm trên ngón tay trỏ.

- Em bị đứt tay sao ko nói gì hả?
- Cái con bé này, đứt tay sao ko nói một tiếng. Để máu chảy nhiều thế kia à.

“Hu hu…” – Cô ấy bật khóc trong sự ngỡ ngàng của cả mẹ và tôi. Nước mắt chảy ra như suối, ướt đầm đìa cả cổ áo.
- Con bé này, ai làm gì mà khóc như mưa thế? – Thanh Mai đưa cánh tay còn lại lên gạt nước mắt, nghẹn ngào:
- Con… sợ bác mắng con… hậu đậu, vụng về… nên bị đứt tay đau lắm cũng ko dám nói! Huhu… con đau lắm! – Máu chảy đúng là càng lúc càng nhiều.
- Thằng Lâm, còn ngồi đấy làm gì? Lấy bông băng lại đây. – Tôi như sực tỉnh chạy như bay lên phòng lấy bông băng.

Mẹ tôi tỉ mỉ chấm vết cắt bằng thuốc đỏ. Thanh Mai nước mắt vẫn chảy dài.
- Con bé này thật là! Đau một tí rồi nó khác khỏi.
- Huhu…
- Đã bảo ko khóc nữa rồi mà! Lớn từng này tuổi rồi còn khóc nhè.
- Bác ơi! Bác đừng mắng con! Con sợ lắm!
- Hả? - Mẹ tôi nhìn bộ dạng của Thanh Mai chỉ biết lắc đầu. – Con gái gì mà yếu đuối thế? - Mẹ tôi nghiêm mặt. – Ko khóc nữa. Gìơ có con rồi, ko đc khóc ko con nó sinh ra lại giống mẹ. Ơ hay… con bé này…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét


Phan Thế Linh © 2008 Template by:
SkinCorner